You are not connected. Please login or register

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

MrOlc


Mở màn ngày sinh của em tại diễn đàn này, có tí truyện tự viết mong anh em đọc và cho góp ý, nếu được thì cùng em hoàn thành nốt càng hay =)). bộ truyện mang tính chất giả tưởng, đặc biệt lôi cuốn khi bối cảnh nằm tại Việt Nam. Chém gió đi nào!!!!!!

Chap 1: Luồng sáng lạ...
Olc TeaM

Trên thế giời này, đâu đó vẫn còn tồn tại những thứ kì bí, những điều kì lạ mà khoa học hay con người không thể giải thích được. Chúng ta gọi nó là "năng lực siêu nhiên". Trước đây rất lâu, loài người đã có ý muốn làm chủ và điều khiển chúng, nhưng 1 thời gian dài tìm hiểu không có kết quả, đến nay họ đã mặc định rằng nó không hề tồn tại trên thế giới này... "Năng lực siêu nhiên", đơn giản chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nó "không" có thật.....

Trong 1 con hẻm tối tăm, rùng rợn. Cỏ 2 bên đường mọc rậm rạp. Đâu đó có tiếng ếch kêu đều đặn, tiếng cá quẫy nước trên mặt ao. 1 cái bóng nhỏ xuất hiện từ phía xa, đang từ từ tiến lại. Ánh sáng từ chiếc điện thoại di động hắt lên gương mặt của chàng trai trẻ, trong bóng tối, vẫn lộ rõ vẻ sợ sệt. Cậu bước từng bước thật chậm và thận trọng. Trong không gian đáng sợ đó, mọi âm thanh nhỏ đều có thể nghe thấy rất rõ, đều làm cậu cảm thấy bất an. 1 cành cây khô thò ra khẽ quệt vào vai cậu khiến cậu giật mình nhảy lên, bàn chân chạm đất vô tình giẫm phải 1 vật gì đó, tạo ra tiếng gãy đứt đoạn. Quá hoảng sợ, gương mặt biến sắc, cậu chạy hết tốc độ về phía lối ra của con đường.
-"Mẹ kiếp!" Cậu rủa thầm. " Ma xui quỷ khiến thế nào mà mày lại đi vào đây hả Long?"
Cậu chạy như điên về phía đường lớn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo, đôi chân cuống quýt vô tình đạp lên 1 cành cây khô...
- crắc!
-Khốn nạn!
Các dây thần kinh trong người long căng cứng, tim đập nhanh và mạnh như 1 đoạn nhạc dance, dường như toàn bộ adrenaline trong người cậu dồn hết vào khoảnh khắc này. Cơ thể như muốn vỡ tung ra, cậu chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến 1 luồng sáng ở trên cao cứ lớn dần và lao về phía cậu. Đến khi Long phát hiện ra, luồng sáng đó đã ở rất gần. Long cố gắng né qua 1 bên nhưng không kịp, thứ ánh sáng màu vàng đâm thẳng vào người cậu, cả cơ thể được bao quanh bởi ánh sáng. Trong thời gian Long còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, "thứ đó" đã biến mất, trả lại sự tăm tối cho con hẻm.
Không còn biết gì nữa, Long cố hết sức chạy và chạy, chỉ mong về nhà thật nhanh và thầm ước đây chỉ là 1 giấc mơ. Sau lưng cậu, 1 kí hiệu là đang từ từ phát sáng phía sau lớp áo phông....


Chap 2:Truyền thuyết Zearul- đấng sáng thế...


Tỉnh dậy với 2 bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Long ngồi bật dậy nhìn vào chiếc gương đối diện giường, trông cậu vẫn rất bình thường, không có vẻ gì là đã gặp 1 chuyện kinh khủng cả.
- Thì ra chỉ là mơ...." Long thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn trời đã cho nó tỉnh dậy.
Nhảy xuống khỏi giường, Long bước vào phòng tắm. Cái gã cao 1m80 ấy trông vậy mà nhát, 1 con gián nhỏ bò qua chỗ Long, cậu vừa nhìn thấy đã nhảy cẫng lên hét ầm ĩ. Đầu đập phải thành cửa, cả người ngã ra đất, tay chân vẫn không ngừng quờ quạng.
1 lúc sau, con gián đã bò đi, cậu cũng phần nào hoàn hồn đứng dậy vào nhà tắm. Cánh cửa đóng lại sau lưng. Trên thành cửa, 1 mảnh vỡ lớn không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Tắm xong, cậu quay trở lại giường. Đồng hồ chỉ 4h30'. Long mở tủ quần áo, cánh cửa bị kẹt, cậu lấy hết sức giật mạnh, cửa tủ cuối cùng cũng chịu mở ra. Long lấy bộ đồ đá bóng rồi cáu kỉnh dập mạnh cửa tủ. Chốt tủ vẫn đóng, ổ khóa bị vỡ, vụn gỗ rơi đầy sàn nhưng Long không hay biết, thay đồ xong, cậu bước ra khỏi nhà, mang thêm đôi giày vải và đi về phía sân bóng. Mới 5h sáng, mọi ng ở khu xóm trọ xung quanh đã dậy gần hết, tuy nhiên ngoài đường vẫn vắng người. Cây liễu của nhà bên cạnh rủ bóng xuống mặt đường, lá khẽ quệt vào đầu Long khiến cậu rùng mình, bước nhanh và gấp gáp hơn. Khi Long đến sân bóng, xung quanh vắng lặng, không có 1 bóng người.
-Quái lạ? Giờ này lẽ ra phải đông đủ rồi chứ? Bọn nó chết hết ở xó nào rồi??
Cậu nói 1 mình. Long bước đến rìa sân bóng, quay lưng lại với tán cây, trong lòng đầy nghi vấn. Khi cậu còn đang mải mê với những suy luận, từ trong bóng tối, 1 bàn tay thò ra tóm lấy vai cậu.
"Thật Mạnh!!"
"Thật chắc!!!"
1 cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Long hét lên, hoảng sợ đẩy cánh tay ra khỏi người mình rồi quay đầu lại về phía bàn tay ấy. Từ trong lùm cây, 1 cánh tay thò ra hướng về phía cậu, 2 con mắt sáng quắc đang núp sau thân cây. Bàn tay đó, đôi mắt đó từ từ tiến lại chỗ Long, các bộ phận trên người cậu cứng đờ, tay chân bủn rủn, miệng lắp bắp nói không ra hơi. Đôi mắt đó từ từ tiến ra vùng có ánh sáng, khẽ cười nhìn Long, nói:
-Vui chứ?
-Thằng khốn? Long chửi thề rồi lao về phía Quang-"Con ma" ấy, đấm thùm thụp vào lưng. Quang vừa né vừa cười sằng sặc:
-Mày làm gì mà nóng thế, tao chỉ đùa thôi mà.
-Đùa à, mày làm tao sợ gần chết rồi đấy, tao vẫn chưa lấy vợ đâu!
-Tao biết mày sợ thì mới doạ chứ! Quang nói, vẫn chưa thôi cười.
-Biết tao sợ mà vẫn làm, bạn bè thế đấy hả, mày định hại chết tao à?!!
Quang nhìn Long, vẫn tiếp tục cười, anh quay ra phía lùm cây nói to:
-Bây giờ ra được rồi đấy anh em!
Từ trong bụi rậm, mười mấy cái bóng từ từ bước ra, đến đứng bên cạnh Quang, không có ai ngậm nổi hàm, tất cả nhìn Long, giống như cậu là 1 sinh vật hài hước nhất trên đời vậy.
-Ra là các người hùa vào để trêu tôi! Long tức tối nói.
Quang ngừng cười, đến vỗ vào vai Long:
-Đừng giận nữa, tao xin lỗi đã làm mày sợ, nhưng cũng tức cười thiệt.
Quang nói rồi làm điệu bộ như 1 con quái vật. Long nhìn nó bằng con mắt toé lửa, chỉ muốn bóp chết ngay lập tức.
-Thôi chơi bóng đi! 1 người trong bọn nói.
Quang không trả lời, quay qua phía Long:
-Sao? Mày có đá không?
Long ậm ừ rồi gật đầu, trong lòng vẫn chưa hết giận. Đám người được chia làm 2 đội, đội của Long được quyền phát bóng trước. Bóng được dẫn lên gần cầu môn đội đối phương thì bị cướp, Quang đứng ở vị trí thủ môn đối địch, nhìn Long cười đắc thắng. Long chạy về phòng thủ, ngay khi 1 đồng đội cắt được bóng, anh chạy lên hàng tiền đạo, vừa chạy vừa vẫy tay ra hiệu. 1 đường chuyền dài đưa bóng đến chân Long, anh dồn sức vào chân phải sút trái bóng mạnh hết mức có thể về phía khung thành của Quang...
-Đi chết đi thằng quỷ!!!
Trái banh xé gió bay thẳng về phía cầu môn, Quang lao ra đỡ bóng nhưng trượt. Trái bóng lao thẳng vào gôn, xuyên thủng tấm lưới mà vẫn không giảm tốc độ bay về phía trước, đâm vào bức tường bê tông.
Cả lũ há hốc mồm nhìn quả bóng rồi nhìn sang Long, mặt thằng Quang nhợt nhạt y hệt như gương mặt Long lúc nãy. 1 người trong đội bước đến vỗ vai Long.
- Đá hay lắm!!!
Long cười trừ, trong lòng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nếu hồi nãy thằng Quang bắt trúng trái banh thì có lẽ giờ này nó đang ngồi ăn chuối với ông bà rồi. Mặt thằng Quang tái mét, bước thấp bước cao chạy ra khỏi sân bóng. Những người khác cũng giải tán dần, phút chốc chỉ còn lại mình nó đứng trơ trọi trên sân. Long bước đến thềm đá, ngồi bệt xuống. Trong đầu có rất nhiều ý nghĩ kì lạ, Long tự hỏi cái gì đã xảy ra với nó, sự việc hồi nãy rốt cục là thế nào, tại sao việc đó lại xảy ra với nó mà không phải là người nào khác???

- TẠI SAO??????????
Nó hét to. Âm thanh vang vọng trong không gian buổi sớm tĩnh lặng.
-"Có lẽ tôi biết đấy!!!" 1 giọng trầm, ấm của đàn ông trung tuổi vang lên từ phía cửa vào sân bóng. Theo bản năng, Long ngồi bật dậy, tai và mắt căng hết cỡ, hướng về phía vừa phát ra tiếng nói.
1 cái bóng xuất hiện, dáng người cao và gầy, từ từ tiến đến chỗ Long.
-"Ai đó???" Long hỏi.
không có ai trả lời, cái bóng tiếp tục bước đi, gương mặt dần hiện rõ dưới ánh đèn chiếu xuống sân bóng. Người đàn ông ngoại quốc có dáng người cao, gầy, trạc tứ tuần dừng bước khi còn cách Long 5 mét.
-Ông là ai?
Người đàn ông quay mặt sang 1 bên, nói:
-Điều đó không quan trọng.
-"người này là người Anh!". Long thầm nhủ, thế nhưng tại sao lại có thể nói tiếng việt sõi như người bản địa vậy nhỉ?
-"Điều quan trọng là...." Ông ta cất lời: " tôi đến đây để nói cho cậu biết điều gì đang xảy ra..." Ông ngừng lại 1 chút rồi nói rõ từng tiếng: " Bên... Trong cậu!!!"
-Ông biết sao? Long hỏi.
-Tất nhiên rồi, tôi đến đây để giúp cậu... chắc cậu đang thắc mắc mình đã làm gì với trái bóng...
Long im lặng, 1 lúc sau mới mở miệng hỏi:
-Thật ra thì... Ông là ai???
Người đó thở dài, bước về phía Long, chìa 1 bàn tay ra nói:
-Nicholas James Mistery, giáo sư sử học, phụ trách giảng dạy môn lịch sử cổ đại trường đại học quốc gia Hà Nội hân hạnh được biết cậu!
Long đứng yên nhìn giáo sư Mistery, không nói nên lời. không thấy cậu thanh niên hưởng ứng, ông rụt tay lại.
-Tôi tới đây để nói cho cậu biết cậu đang có cái gì...
-Vậy thì rốt cục tôi đang có cái gì? Long hỏi, trong giọng nói có đôi chút phẫn nộ.
-Xem nào... giáo sư mistery chậm rãi nói. "Có lẽ chúng ta phải lật lại vấn đề từ đầu. cậu có biết loài người bắt nguồn từ đâu không?"
-"Không phải là tiến hoá từ khỉ à!" Trong giọng nói của cậu bắt đầu có chút mất kiểm soát.
-Không hoàn toàn đúng đâu, loài khỉ chỉ cho chúng ta phần xác thôi, còn phần hồn của loài người lại bắt nguồn từ 1 nơi khác.
-Nhưng những điều đó liên quan quái gì đến tôi?
Nicholas Mistery tiếp tục nói, bất chấp sự cắt ngang ấy:
-"Giống như thuyết đa sinh của Darwin. xuất xứ của loài người đến từ 1 nơi khác bên ngoài trái đất này..." Ông nói tiếp:" vào khoảng thời gian con người xuất hiện, đã có 1 sinh vật từ hành tinh Sal-Nega, thuộc thiên hà thứ 47 đặt chân xuống trái đất. Sinh vật đó là 1 thành viên của chủng tộc Teross, hắn có tên là Zearul, hắn đến trái đất, tiêm gen tiến hoá vào những con vượn người, đồng thời cấy thêm cấu trúc gen trí tụê vào chúng, sau đó trở về. Những con vượn đó từ từ phát triển, sau cùng tiến hoá ra con người ngày nay với trí thông minh đáng tự hào. Theo những ghi chép cổ đại, trước khi rời khỏi trái đất, Zearul đã để lại 3 nguồn năng lượng lạ. Và.... Cậu!
Ông chỉ vào mặt Long, nói:
-Cậu đang mang trong mình 1 trong 3 nguồn năng lượng đó!

-"Hoang đường!". Long hét to: " Ông nghĩ tôi sẽ tin vào câu chuyện 3 xu đó à?"
-Tin hay không tuỳ cậu. Giáo sư Mistery nói: "nhưng chính cậu đang phải trải qua điều đó, cậu nhất định phải tin nó thôi!"
-Không! Không thể nào! Ông điên rồi.
Nicholas Mistery thở dài:
-2 người đó trước đây cũng y như cậu vậy!
-2 người đó? Long nói giọng ngờ vực.
-Dù sao thì... giáo sư Mistery thục tay vào túi áo, rút ra 1 tấm danh thiếp đút vào tay cậu, nói:
-Bất cứ khi nào cậu đổi ý và suy nghĩ thấu đáo, hãy đến tìm tôi, vì tôi là người duy nhất có thể giúp cậu.
Nói đoạn ông quay lưng đi. Bước được 2 bước, ông quay đầu lại, nói:
-Chuyện đêm qua... Không phải là 1 giấc mơ!
Giáo sư mỉm cười 1 cái, nói tiếp:
-Sau lưng cậu, có cái rất đáng xem đấy!
Rồi ông quay lưng đi tiếp, bóng ông từ từ khuất dần. Long hét vọng theo:
-Ông bị điên ĐÚng không??????
-Ông đang lừa tôi à?????
-ÔNG ĐIÊN RỒI!!!GIÁO SƯ Ạ!


không quăng tạ, gạch, tên lửa, bom hạt nhân dưới mọi hình thức!!!!!

Thích0Báo xấu0

Gửi một tin nhắn lên tường.

Gửi báo cáo lỗi về bài viết này.

MrOlc

dù sao thì 4rum cũng vắng. tự xé cái tem mở hàng affraid affraid affraid

bonbon

truyện này hấp dẫn nhỉ.
post thêm đi để đọc nốt. sau thế nào nữa .???

Thích0Báo xấu0

Gửi một tin nhắn lên tường.

Gửi báo cáo lỗi về bài viết này.

MrOlc

đang viết nốt. dự kiến anh em sẽ phải đọc từg đoạn 1 cho tới hết năm nay vì em rất bận không thể viết nhanh được

bonbon

ẹc truyện này do tự chú viết đó à?
siêu thế :huyt sao:
làm anh tò mò quá đấy viết nhanh rồi post lên nha chú em.

on_my_way_199
6Cảnh báo Re: Olc TeaM. Truyện chưa có trên thị trường Thu Aug 11, 2011 8:17 pm

on_my_way_199

Nhìn mờ cả mắt

https://www.facebook.com/Tajse
[Ad]HDA

truyện hay đấy @

http://www.thpthoaiduca.com
MrOlc

bonbon đã viết:ẹc truyện này do tự chú viết đó à?
siêu thế :huyt sao:
làm anh tò mò quá đấy viết nhanh rồi post lên nha chú em.
tò mò là tốt oài =)). đang viết tiếp, chắc là chờ lâu đấy!!! Wink

nh0xMin

Bao giờ có tiếp đây. Tò mò quá. Chắc long sẽ tin giáo sư đó . Hihi. Lâu quá mà chưa ra tiếp thì mình sẽ tặng tác giả dép . Nhớ đấy.

[Ad]HDA

Mọi người cùng nhau đoán nội dung tiếp theo đi cho đỡ sốt ruột tập thể dục

http://www.thpthoaiduca.com
moliza

e up trực tiếp này khó đọc lắm. sao k up file PDF hay Word ấy

hungdtvt
12Cảnh báo Re: Olc TeaM. Truyện chưa có trên thị trường Sat Aug 13, 2011 10:22 am

hungdtvt

:hay: chờ tem tiếp theo đây :vit:

MrOlc

với tình hình này sáng mai 29/8 em sẽ up tiếp, để các pác đợi lâu oài. phần tiếp sẽ là đến nhà giáo sư, gặp "2 người kia".
P/s: nhà lão ý với khả năng của 2 đứa đó vãi lắm, hãm nữa. =))

[Ad]HDA

up đi chờ hoài try

http://www.thpthoaiduca.com
MrOlc

next:.....

6h sáng. Long vừa về đến cửa phòng trọ. Bàn tay run rẩy mở cửa. Cậu đánh rơi chìa khoá tới 3 lần trước khi đút được nó vào ổ khoá. Long vặn mạnh tay nắm cửa rồi bước vào nhà, khếp cánh cửa lại sau lưng... Long dừng lại tháo giày, tiện tay lột luôn chiếc áo phông thấm đẫm mồ hôi, quẳng nó vào giá treo. Cậu loạng choạng bước đến giường rồi đổ người xuống chăn. mệt mỏi, Long nằm dài trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà. Căn phòng này cậu thuê từ khi mới vào đại học, đã 2 năm rồi nhưng cậu vẫn chưa có ý định chuyển đi. Cậu học khoa CNTT đại học quốc gia Hà Nội. Phòng trọ nơi Long đang ở cũng khá gần đấy. đối diện giường có 1 tấm gương nhỏ, xung quanh là vài tấm poster của 1 nhóm nhạc teen nào đó. Những bức tranh rời rạc được dán lên tông màu hồng của bức tường khiến cho căn phòng có đôi chút kì quặc. Lúc mới dọn đến, Long cũng cảm thấy khó chịu bởi bức tường này. Cậu đã thuyết phục chủ nhà cho phép thay màu sơn và gỡ bỏ mấy tấm poster kia đi, nhưng ông ấy đã xin cậu giữ lại mọi thứ như nguyên trạng. Căn phòng này trước đâu là của con gái chú chủ nhà, con bé ốm rồi chết nửa năm trước. Bức tường đó là do chính tay cô bé sơn và tấm poster trên tường là hình của nhóm nhạc cô thích nhất. Cô bé đã tự tay xếp đặt mọi thứ trong phòng, chú không muốn thấy căn phòng thay đổi. Gia đình chú chỉ còn lại 2 vợ chồng nên chẳng bao giờ dùng đến phòng đó. vì thế chú cho sinh viên thuê để những di vật của con gái chú vẫn được ấm hơi người, để những kí ức về con gái chú khỏi bị phủ bụi trong căn phòng trống không.
Lúc đầu, Long cảm thấy hơi sợ khi nghe chuyện đó và lập tức đòi trả phòng. Chú Tâm-chủ nhà năn nỉ cậu ở lại, vì chẳng ai chịu thuê 1 căn phòng có chủ cũ đã qua đời ngay tại đó, đặc biệt lại phải để lại đồ dùng của người đã khuất. Vợ chú- cô Yến cũng hết lời xin Long, cô cũng yêu con gái giống như chú Tâm vậy, cô không muốn phòng con gái mình trống vắng, quanh năm khoá chặt cửa và lạnh lẽo không có chút hơi người. 2 vợ chồng chủ nhà xin cậu ở lại, để mỗi tối, mỗi đêm họ vẫn có thể nhìn thấy phòng của đứa con gái duy nhất sáng đèn, rồi tự làm mình hạnh phúc khi tưởng tượng rằng con gái họ vẫn ở quanh đây...
Long hoang mang khi nghe lời cầu khẩn của họ, đêm đó, sau khi đã về phòng, anh nằm trên giường suy nghĩ...
-Căn phòng này cô chú cho thuê với cái giá gần như cho không. điều kiện lại tốt...
-Để lại đồ đạc không phải càng tốt cho mình sao, mình làm gì có đồ gì mấy đâu... nhà nghèo, tìm được phòng tốt giá rẻ, lại được cho mượn đồ đạc mà dùng không phải quá tốt sao???

Cậu thích thú khi bắt đầu nghĩ đến chuyện hồn mà cô bé trở về phòng riêng của mình lúc sinh tiền. Chuyện đó chẳng làm cậu bận tâm. Cô bé ấy,theo những bức ảnh mà chú Tâm cho Long xem thì cực kì xinh xắn, đáng yêu. Da trắng trẻo, con mắt to tròn dễ thương, sống mũi cao nhỏ nhắn như khiến cậu thấy hụt hẫng khi cô bé này không còn trên đời. Long có thể là con người rất sợ ma, nhưng ma xinh như thế thì không bao giờ...
khoé miệng lộ 1 nụ cười nguy hiểm, Long từ từ chìm vào giấc ngủ.....


Mới đó mà đã 2 năm rồi. Long thầm nghĩ, nhớ về cái ngày cậu mới đến sống ở đây. trong 2 năm qua, cô chú chủ nhà đối xử với cậu tốt như với con cái trong nhà. Ngày lễ, tết thường bảo cậu cùng ăn cơm. Cô chú còn nhớ đến cả sinh nhật Long trong khi cậu cũng thỉnh thoảng quên béng. Chú Tâm làm 1 bữa tiệc nhỏ, "cả nhà" 3 người ngồi với nhau chúc mừng sinh nhật cậu... Ngày khai giảng, ngày thi, lần nào cô cũng để ý chăm chút cho Long.Mỗi khi Long ốm đau, buồn bực, đều là cô chú chăm sóc lo lắng cho cậu. có chuyện gì họ cũng kể cho Long nghe, cậu cũng có tâm sự gì là kể hết với 2 người. Dần dần, Long đã coi cô chú như người 1 nhà. Có lẽ đây là lý do để cậu không đổi chỗ ở...
Chiếc áo cô Yến mua tặng cậu hồi đầu năm đang được treo trên tay nắm cửa tủ, Long nhìn nó. Những đường nét đơn giản trên áo sơ mi mờ nhạt trong không gian tối tăm của căn phòng. Ánh nắng xuyên qua lỗ thông gió tạo thành 1 chấm sáng nổi bật trên vạt áo. chiếc đồng hồ báo thức cổ lỗ có từ thời "cô em dễ thương" kêu lên ầm ĩ, Long với tay tắt đi. Không chịu ngồi dậy, cậu nằm dài ra giường nhớ đến những lời giáo sư Mistery nói, càng lúc càng thấy có lý: " 1 người bình thường không thể đá quả bóng mạnh như vậy được, hơn nữa ông ta có nói chuyện đêm qua...."
--Không phải mơ ư??? Long buột miệng nói to. Cậu lập tức nhớ đến 1 luồng sáng màu vàng...
"1 luồng sáng kì lạ đã chọn chính cơ thể cậu để đáp xuống, sau đó cậu lập tức bỏ chạy và phi về nhà nhanh hết mức có thể. Từng bước chân nện xuống vỉa hè rất nhanh và gấp gáp, trông bộ dạng cậu lúc đó hết sức khổ sở. vừa về đến nhà, cậu lập tức nằm vật ra giường, ngủ ngay lập tức.

Đó là tất cả sự việc diễn ra đêm qua.
Tất cả là thật, và cậu đã quên mất 1 phần....
Long chỉ nhớ được tới lúc luồng sáng vây quanh cậu, vì thế khi tỉnh lại, cậu cứ nghĩ đó chỉ là 1 giấc mơ...
Nhưng bây giờ, nhớ lại hết rồi, cậu càng hoang mang hơn. Trán lấm tấm mồ hôi, Long tiếp tục nghiền ngẫm những lời nói của Nicholas Mistery, cố tìm ra mấu chốt của vấn đề, cậu mải mê suy nghĩ quên cả thời gian. Đồng hồ trên tường chỉ 9h sáng, cậu vẫn chưa dứt ra khỏi những nghi vấn.
-Ông ta đã nói những gì nhỉ??? Tôi là người duy nhất có thể giúp cậu...?
-Không phải!!!
-ZEARUL? Không phải!!
Long vò đầu, các ngón tay như muốn cào rách da, bứt tung hết tóc lên, nhìn bộ dạng đau khổ cứ như 1 tù nhân vừa bị tuyên án tử hình vậy. Cậu dùng cả 2 tay tát vào má mình, cố hết sức để nhớ lại.
-Cố lên nào Long, mấu chốt nhất định nằm ở lời nói nào đó sau khi ông ta kể hết câu chuyện hoang đường ấy! Cố lên nào!!! Cậu tự nhủ..
Đột nhiên, Long chết lặng, gương mặt sáng lên, có vẻ như đã phát hiện ra gì đó. Cậu lao ra chiếc gương nhỏ đối diện giường, Long quỳ xuống để người ngang tấm với chiếc gương. Nhìn vào khuôn mặt mình, cậu chỉ tay vào chính cậu trong gương, nói:
-Nhất định là không phải, chỉ là mày đang nghĩ nhiều quá đấy thôi!
Gương mặt hoảng sợ tột độ, Long quay lưng lại với chiếc gương, đầu gối vẫn quỳ xuống sàn , cậu nhắm mắt lại, từ từ quay đầu về phía sau...
-Làm ơn là nó không có!
-Chỉ là mày quá khờ khạo tin lời lão ta thôi! sau vụ này mày nên nghỉ ngơi 1 tuần cho thoải mái đi.
Long tự thuyết phục và trấn an mình nhưng phương pháp đó không có hiệu quả, bên ngoài, có tiếng gõ cửa nhưng cậu không nghe thấy. Vô cùng hồi hộp , Long từ từ mở mắt ra.
1 hình săm quái đản hiện ra trên lưng cậu, thứ mà Long lo sợ cuối cùng đã xảy ra...
-"Cô vào phòng nhé Long!" 1 giọng nữ phát ra từ ngoài cửa, Long giật mình đứng dậy, phi ngay lên giường giả vờ ngủ. Cánh cửa mở ra, 1 cô đứng tuổi, tay xách làn hoa quả bước vào phòng.
Long làm bộ mới tỉnh ngủ ngáp dài 1 cái ngồi dậy nói:
-Cô Yến ạ? sao cô vào mà không gõ cửa thế? Nhỡ đêm qua cháu dắt "bạn" về nhà thì sao đây?
Long làm ra vẻ vô tội, ngáp 1 cái nữa. Cô Yến chủ nhà nhìn nó cười.
-gớm chết nhà anh, dạo này mọc răng khôn hay sao mà dám trêu cả cô.
-Mày mà dẫn "bạn" về thì cô đã không có cửa đi vào dễ thế kia đâu! cô nói, tay chỉ vào ổ khoá, thằng Long cười hì hì. chấp nhận thua.
-Vẫn là cô thông minh hơn!

Thích0Báo xấu0

Gửi một tin nhắn lên tường.

Gửi báo cáo lỗi về bài viết này.

MrOlc

ngồi đánh máy vừa mệt vừa buồn ngủ. anh em vote cái lấy tinh thần

nh0xMin

lại chờ tiếp phần sau rồi Laughing tò mò quá try

MrOlc

tiếp:
-Vẫn là cô thông minh hơn!
-Thôi khỏi! Cô lên giọng. "Ông già nhà này vừa nịnh tôi xong, không đến lượt cậu đâu, bít cửa rồi nhóc ạ..." Cô trêu Long sau đó ngồi vào bàn nước, đặt làn trái cây dưới chân.
-Hôm nay mày ốm hả Long? sao giờ này vẫn chưa chịu dậy? Cô hỏi.
Long nhìn đồng hồ, trả lời:
-Ốm đau gì đâu cô. Cháu ngủ nướng thôi mà.
Cô Yến đứng dậy lại gần:
-Mới ngủ dậy mà mày làm gì mướt mồ hôi thế kia?
Cô vừa nói vừa đưa tay sờ vào trán Long. Nó nhanh tay chặn cô laij:
-Cháu mới tập thể dục về mà.
Cô yến dừng lại, nhìn thằng Long nghi hoặc, khéo phải đến cả nửa ngày. Long không nhịn nổi, hỏi:
-Cô nhìn gì cháu thế?
-Mày vừa dậy thì tập thể dục lúc nào hả Long? Cô hỏi.

Long chết lặng, phát hiện ra nó vừa bị hố, cậu nhanh chóng đánh trống lảng, chỉ vào cái giỏ dưới chân bàn:
-Cô mua hoa quả làm gì thế kia?
Qua giọng của thằng Long, cô biết là nó muốn tránh né vấn đề, cô thôi không gặng hỏi nữa, phối hợp với nó giúp màn lảng tránh thành công.
-Hôm này rằm! Cô mua về thắp hương.
Long ậm ừ không nói gì. Cô Yến là người rất tinh ý, nhìn qua ánh mắt, cô biết là Long đang muốn đuổi mình. Cô đứng dậy xách làn bước ra cửa, cô nói:
-Có làm sao thì phải nói với cô nhé, đừng có giấu, nguy hiểm lắm con ạ.
Buột miệng gọi Long bằng con, ngượng ngùng, cô bước ra ngoài.

-Cô ơi! Long gọi với theo.
Cô Yến dừng lại, im lặng không nói gì.
-Trưa nay, con không về!
-"Biết rồi!" Cô Yến gắt, đóng cánh cửa lại. Bước ra ngoài sân, miệng nở 1 nụ cười thật tươi...
* * *
* *
Long tắm thật nhanh rồi chạy ra thay quần áo. Cậu đã phát hiện ra 2 vết vỡ kì lạ ở cửa nhà tắm và tủ quần áo. Điều này càng làm cậu có thêm lý do đi gặp giáo sư Mistery. Cầm tấm danh thiếp trên tay, Long lao ra khỏi nhà, không quên khoá cửa. bước chân của cậu đi qua những con phố, vượt qua những con ngõ nhỏ rồi dừng bước trước một ngôi nhà. Trông ngôi nhà có vẻ rất cũ kĩ, dường như đã được xây từ rất lâu. Lối kiến trúc giống như những ngôi nhà do người Pháp xây dựng ở thế kỉ 20. 1 cây dây leo từ vườn quấn quanh hàng rào sắt và cánh cổng nhỏ. Công tắc chuông nằm ngay bên phải cửa ra vào bằng gỗ.
Long hồi hộp, tim đập nhanh, tay vừa đưa đến nút bấm thì cánh cửa mở ra.
-người đứng trước mặt Long không phải là giáo sư Mistery.
Cũng không phải là đàn ông.
1 cô gái trẻ ra đón cậu, mái tóc búi cao, gương mặt nhọn, gầy, đôi mắt sắc sảo cùng với cặp kính dày cộp đang đứng nhìn Long.
-Tuyệt vời!

-Xin lỗi, anh tìm ai? cô gái lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Long. Cậu giật mình, chợt nhớ ra mục đích mình đến đây.
-Xin lỗi chị, đây có phải nhà giáo sư Mistery, Nicholas Mistery ?
-Có ai tìm ta hả? Oanh!
Giọng nói quen thuộc phát ra từ trong nhà, tiếng bước chan vang lên lộp cộp. 1 người đàn ông ngoại quốc, dáng người cao và gầy từ từ bước ra cửa.
-Ồ! Cậu! Ông nhìn Long, nói.
-Bất ngờ quá! Tôi không nghĩ là cậu lại đến đây sớm thế!
-Vâng, thưa ngài, tôi cũng chẳng dám nghĩ là mình sẽ vác xác đến nơi quái đản này. Long đốp lại.
Giáo sư Mistery nheo mắt nhìn Long, cười ra chiều rất thích thú, ông nói:
-Có việc gì muốn tôi giúp... Thì đi vào nhà đi cậu bé.
-Tôi chờ câu này nãy giờ!
***************
**************
Giáo sư Mistery cùng cô gái nọ đưa Long đi vào. Nhìn lối kiến trúc và nội thất của căn nhà, Long không nhịn nổi hỏi:
-Chỗ này được xây từ lúc nào vậy?
-Thế kỉ 20! giáo sư nói:" vào thời kì đầu Pháp thuộc, dòng họ tôi đã thuê người Pháp xây dựng và nó được truyền lại cho tới nay.
-Nó không sập sao?
-Không thể sập được đâu cậu bé! Giáo sư Mistery mỉm cười nói:
-Tất cả những bức tường, những cột trụ trong căn nhà này đều có lõi được đúc bằng thép đặc, dày, Phần móng của ngôi nhà thì sâu hơn nhiều so với những gì cậu có thể nghĩ ra...
Long lập tức tưởng tượng rằng phía trong những bức tường kia là 1 bức tường khác được đúc bằng kim loại, cả căn nhà sáng loáng bởi ánh kim. Cằm Long trễ xuống, cậu quá bất ngờ và lo rằng mình đã sai.

-Cậu không sai đâu!
Long quay qua chỗ phát ra tiếng nói, cô gái nọ từ nãy giờ im lặng, bỗng nói:
-Cậu tưởng tượng đúng kiến trúc nơi này rồi đấy.
Long đơ mặt ra, không hiểu, cô gái nhìn cậu, con mắt lộ vẻ lên mặt vì biết mình đã làm Long bất ngờ.
-Xin lỗi, cô nói gì cơ? Long hỏi.
Ông giáo sư quay lại, nhìn cả 2 người bằng con mắt nghiêm nghị, ông nói:
-Xin lỗi vì đã chưa giới thiều 2 người với nhau!
Ông quay sang cô gái:
-Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, đọc suy nghĩ của người khác là không lịch sự đâu.
-Thầy cũng biết là em không kiểm soát được nó mà. CÔ gái trả lời.

"xin lỗi". Long cắt ngang: " đọc suy nghĩ ư?"
giáo sư Mistery quay lại, nói với Long:
-Giới thiệu với cậu, cô giá này là Oanh, năm nay 24 tuổi, rất xinh đẹp và còn độc thân...
-GIÁO SƯ! Oanh gắt lên, ông cười cười ra vẻ thích thú rồi nói tiếp:
-Cô gái này, giống như cậu, cũng có 1 khả năng đặc biệt. Cô ấy có thể cùng lúc đọc suy nghĩ của hàng triệu người trong bán kính 200km xung quanh.

Long mắt chữ 0 mồm chữ A, cậu càng lúc càng nghi ngờ giáo sư Mistery nhưng lại có những bằng chứng khiến cậu không thể không tin, đặc biệt là nó lại vận vào cái thân cậu.



on_my_way_199
19Cảnh báo Re: Olc TeaM. Truyện chưa có trên thị trường Wed Aug 31, 2011 7:38 pm

on_my_way_199

Dài quá

https://www.facebook.com/Tajse
MrOlc

uppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppp

l.a3.08.11
21Cảnh báo Re: Olc TeaM. Truyện chưa có trên thị trường Tue Sep 13, 2011 4:30 pm

l.a3.08.11

Tự sáng tác hả e, cũng được đó, viết tiếp đi, c ủng hộ hehe

phuthuynho
22Cảnh báo Re: Olc TeaM. Truyện chưa có trên thị trường Sun Oct 09, 2011 10:27 am

phuthuynho

hay lắm thanks nha try

phuthuynho
23Cảnh báo Re: Olc TeaM. Truyện chưa có trên thị trường Sun Oct 09, 2011 10:28 am

phuthuynho

hay lắm thanks nha try

MrOlc
24Cảnh báo update next Sun Oct 09, 2011 12:17 pm

MrOlc

Những điều xảy quanh ông già này thật kì quặc!
Long thầm nghĩ, trong lòng không hiểu nổi những gì giáo sư Mistery nói. Không nhịn nổi tò mò, Long hỏi:
-Tại sao cô ấy có thể làm như thế. điều này thật vô lý!
-Chẳng vô lý chút nào cả!' Giáo sư Mistery trả lời.
-Cậu có biết rằng mỗi người có hàng tỉ nơron thần kinh không? với người bình thường thì số nơron đó cùng hoạt động cho 1 suy nghĩ nhưng Oanh thì khác, Mỗi tế bào thần kinh của cô ấy có thể hoạt động độc lập như 1 cá thể riêng biệt, các nơron cùng lúc kết nối với rất nhiều người qua sóng điện não và đọc suy nghĩ của họ, mỗi nơron thần kinh lo nhiệm vụ đọc suy nghĩ của 1 người và chúng đều mang suy nghĩ, cá tính của chủ thể-Oanh, nếu phát hiện điều gì mà tính cách của chủ thể sẽ chú ý thì thông tin sẽ được truyền về bộ xử lý trung tâm là cô ấy.'
Ông chỉ vào Oanh:
-Tuy nhiên cô ấy không hoàn toàn bị động, nếu muốn biết ai đang nghĩ gì thì ngay lập tức cô ấy sẽ tóm được suy nghĩ của họ!

-Cậu hiểu rồi chứ! Giáo sư hỏi Long.
-Tôi chịu.....
Cả 3 chợt im lặng, sàn nhà dưới chân rung lên bần bật, có cái gì đó đang di chuyển bên dưới căn phòng. Giáo sư Mistery và Oanh vẫn rất bình thản, Long tự nhủ:"Từ Khi gặp ông ta thì chuyện kì lạ bỗng nhiên nhiều lên 1 chút."
1 âm thanh lớn vang lên, viên gạch lát sàn bong ra, từ từ trồi lên, bên dưới là 1 cái cột rất lớn. Viên gạch lên cao được 2m thì dừng lại, trên mặt cột chợt mở ra 1 cánh cửa, có người từ trong bước ra, dáng điệu hớt hải, khuôn mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.
1 thanh niên ngoại quốc cao và gầy, khoảng 1m87, gương mặt điển trai, có đôi mắt xanh lơ và mái tóc màu vàng khá bảnh. Anh chạy về phía giáo sư, không để ý thấy có người lạ, anh hổn hển nói, dường như vửa chạy 1 quãng rất dài:
-Thực nghiệm cuối cùng trên máy chống "Cromid" đã hoàn thành thưa giáo sư.
-Vừa đúng lúc.' Ông nói, vẫn chưa tỏ thái độ.
Lúc này, anh chàng người nước ngoài mới để ý đến Long. Với con mắt ngờ vực, anh quay sang hỏi nhỏ Oanh:
-Ai vậy?
-Thành viên mới. Cô trả Lời.
-Hả?

-ĐỪng bất lịch sự thế chứ Collin! Qua đây chào hỏi đi!' Giáo sư Mistery nhắc, kéo Collin qua đứng đối diện với Long.
-Rất vui được gặp cậu, tôi là Collin Bravor! Anh nói rồi đưa 1 tay ra, Long cũng đưa tay đáp lễ nhưng bị bàn tay giáo sư M ngăn lại:
-Cậu cẩn thận với tên này nhé! Ông nói rồi quay sang:"lại định giở trò đó hả Collin?

-"Chỉ là 1 kiểu chào hỏi thôi mà thầy!" Collin cười.
-Chuyện gì vậy? Long hỏi.
- Hắn có ý đồ tiêm vào người cậu 1 loại virus do hắn tạo ra, thông thường là loại sẽ khiến cậu mắc màn ở nhà vệ sinh cả ngày, thậm chí không thể tạm ngừng đôi ba phút, cứ ngồi đó và...cậu biết rồi đấy." Oanh nói, mắt nhìn Collin nảy lửa rồi nói tiếp"Hồi mới vào tôi cũng bị dính 1 lần, báo hại qua ngày hôm sau phải nhập viện tiếp 4 chai nước.
-Thôi nào! Collin cười." chuyện cũ nhắc mãi, 4 năm rồi mà vẫn còn tức sao?"
-"XIn lỗi!" Long cắt ngang."Không phải lúc đó cô có thể đọc được suy nghĩ của anh ta sao?
-Mấu chốt là ở đây đấy! Collin cười "đối phó với khả năng của cô ả dễ lắm, tôi chỉ cần chuẩn bị trước sau đó nghĩ đi nghĩ lại: " cô ấy thật xinh đẹp! cô ấy thật xinh đẹp..." và rồi cô ấy hớn hở chạy ra bắt tay tôi....
-THôi đi. Oanh hét to hết mức, tức tối nhìn Collin. anh chàng người tây giả vờ tỏ ra sợ hãi rồi ôm bụng cười phá lên, tay đập liên tiếp vào tường, không hiểu thế nào lại đấm trúng cái đinh trên tường.
-"do ăn ở!" Long thầm nghĩ, phì cười.
Chắc là đọc được suy nghĩ của cậu, Oanh cũng cười phá lên. Giáo sư M là người đã phá vỡ tình huống ấy:
-COLLIN! Tự chữa lành vết thương đi. cả 3 người cùng tôi xuống xem thiết bị anti-cromid hoàn hảo nào.
giáo sư cùng 2 người kia bước vào "cầu thang máy", Long đi theo, trong lòng thầm nghĩ: " KHông tồi đối với buổi gặp mặt đầu tiên!". Oanh kín đáo nháy mắt với cậu, cười tươi.
Cánh cửa đóng lại, dưới chân Long bắt đầu rung lên, cabin đang chuẩn bị tiến vào lòng đất, 1 cửa kính nhỏ cho Long thấy những gì đang diễn ra bên ngoài "chìm dần xuống lòng đất, cabin đi vào 1 đường hầm tăm tối."

Thích0Báo xấu0

Gửi một tin nhắn lên tường.

Gửi báo cáo lỗi về bài viết này.

bonbon

tiếp đi sao ngắn vậy?


Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết