“Người ta yêu nhau ở tính cách, giờ con gái cá tính, con gái ngang bướng đấy, nhưng không là chính mình, thì diễn cho ai xem đây?”.
Từ lúc còn bé xíu, mẹ của con gái vẫn hay bảo: “Con gái à, là con gái phải nhẹ nhàng, dịu dàng, chăm làm, siêng học mới là gái ngoan!”. Thời gian qua đi, con gái lớn dần lên, học hoài, học hoài những bài học không tên. Rồi cái kim chỉ nam ấy đã theo chân gái trên con đường dài, mẹ luôn đúng, và con gái thì sẽ luôn vâng lời mẹ, con gái tự nhủ thế.
Vậy mà, điều gì con gái cũng cố gắng được, nhưng hình như cái dịu dàng dần chạy đâu mất tiêu, không thể gọi về. Con gái thích ầm ĩ, hay khóc nháo, cười đùa vô tư với lũ bạn hâm dở, chẳng thể hiền thục nết na. Cấp ba, con gái là một – thằng – con – trai – chính – hiệu. Ngố tàu, tóc cắt ngắn ngang vai, guốc xếp giỏ xe và tà áo dài vắt ngang hông chạy lông nhông khắp sân trường. Chuyên gia bị cờ đỏ vỗ vai, nằm sổ đầu bài vì cái tội nói chuyện riêng không ngừng nghỉ. Mắt thì ti hí, dòm bài đâu cũng bị giám thị lôi lên đứng cột cờ.
Thỏ thẻ đâu, nhẹ nhàng trốn đâu hết rồi nhỉ? Với con gái, mơn trớn dịu dàng là một điều gì đó rất phi thường, mà con gái thì vốn bất thường, nên mấy thứ ấy quá là xa xỉ! Người ta bảo con gái đẹp nhất khi cười, nhưng thật là vô lí khi con gái cứ phải cười bẽn lẽn mới là xinh tươi.
Nhiều khi nhìn mấy nàng "bánh bèo" lả lướt, được bao bạn nam chở che cưng chiều, con gái cũng muốn lắm chứ, nhưng nếu con gái là họ, thì gái đâu còn là mình nữa đâu… Rồi một ngày, mẹ của con gái lại rỉ tai gái. Mẹ bảo: “Con gái ơi, không được rồi, con phải mềm mỏng ngọt ngào mới được nhiều người thương.” Gái thầm nghĩ: “Người ta yêu nhau ở tính cách, giờ con gái cá tính, con gái ngang bướng đấy, nhưng không là chính mình, thì diễn cho ai xem đây?”.
Lớn hơn, trưởng thành, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt, và rồi con gái biết yêu. Những rung động đầu đời làm con gái bối rối quá, thấy mình khác lạ, hay hay. Con gái thường ngóng chờ những tin nhắn hỏi thăm từ một người khác phái, cái người kia sao ghét quá, sao con gái đợi mãi không thấy hồi âm là sao? Con gái thích ở gần họ, nói chuyện với họ, nghĩ ngợi về họ suốt ngày không biết chán. Con gái dần thích váy xòe bồng, thích tìm công thức các món ăn đủ loại, thích cắm hoa, học thêu thùa, mở lòng mình và kết thêm nhiều bạn bè hơn nữa. Nhưng, và nhưng, con gái vẫn cứ là con gái, ương bướng cá tính một cách khó chiều.
Ai bảo con gái cứ đảm đang là dịu dàng? Con gái cũng là gái đảm, cũng biết làm những việc mà mọi người con gái khác đều biết, duy chỉ có dịu dàng là con gái thua xa. Đúng rồi, không người con trai nào thích con gái cãi lại lời mình cả, có chăng thích chơi thôi, yêu thì tránh xa nhé! Chẳng có ai thương nổi một cô gái quá mạnh mẽ và độc lập, khó nắm bắt và có phần lạnh lùng. Chẳng có ai đủ kiên nhẫn để lôi cho được cái dịu dàng đang lẩn trốn trong lòng gái ra mà tra hỏi cả. Họ đến, và rồi chưa được bao lâu, họ lại vội bỏ đi nhanh như một cơn gió thoảng.
Con gái biết làm gì bây giờ đây? Nên dịu dàng hay lại cá tính như xưa nay vẫn thế? Người ta cứ bảo, con gái có cá tính mới có sức hút riêng, mới khác biệt. Nhưng người ta nói sai hết rồi, đấy chỉ là an ủi nhau thế thôi. Sống đến nhường này, con gái có thấy ai vì con gái mà ở lại đâu. Con gái đợi mãi rồi, chẳng thấy đâu! Thôi thì, con gái lại là mình vậy. Ai đến, yêu những gì thuộc về con gái sẽ ở lại.
(sưu tầm)
Từ lúc còn bé xíu, mẹ của con gái vẫn hay bảo: “Con gái à, là con gái phải nhẹ nhàng, dịu dàng, chăm làm, siêng học mới là gái ngoan!”. Thời gian qua đi, con gái lớn dần lên, học hoài, học hoài những bài học không tên. Rồi cái kim chỉ nam ấy đã theo chân gái trên con đường dài, mẹ luôn đúng, và con gái thì sẽ luôn vâng lời mẹ, con gái tự nhủ thế.
Vậy mà, điều gì con gái cũng cố gắng được, nhưng hình như cái dịu dàng dần chạy đâu mất tiêu, không thể gọi về. Con gái thích ầm ĩ, hay khóc nháo, cười đùa vô tư với lũ bạn hâm dở, chẳng thể hiền thục nết na. Cấp ba, con gái là một – thằng – con – trai – chính – hiệu. Ngố tàu, tóc cắt ngắn ngang vai, guốc xếp giỏ xe và tà áo dài vắt ngang hông chạy lông nhông khắp sân trường. Chuyên gia bị cờ đỏ vỗ vai, nằm sổ đầu bài vì cái tội nói chuyện riêng không ngừng nghỉ. Mắt thì ti hí, dòm bài đâu cũng bị giám thị lôi lên đứng cột cờ.
Thỏ thẻ đâu, nhẹ nhàng trốn đâu hết rồi nhỉ? Với con gái, mơn trớn dịu dàng là một điều gì đó rất phi thường, mà con gái thì vốn bất thường, nên mấy thứ ấy quá là xa xỉ! Người ta bảo con gái đẹp nhất khi cười, nhưng thật là vô lí khi con gái cứ phải cười bẽn lẽn mới là xinh tươi.
Nhiều khi nhìn mấy nàng "bánh bèo" lả lướt, được bao bạn nam chở che cưng chiều, con gái cũng muốn lắm chứ, nhưng nếu con gái là họ, thì gái đâu còn là mình nữa đâu… Rồi một ngày, mẹ của con gái lại rỉ tai gái. Mẹ bảo: “Con gái ơi, không được rồi, con phải mềm mỏng ngọt ngào mới được nhiều người thương.” Gái thầm nghĩ: “Người ta yêu nhau ở tính cách, giờ con gái cá tính, con gái ngang bướng đấy, nhưng không là chính mình, thì diễn cho ai xem đây?”.
Lớn hơn, trưởng thành, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt, và rồi con gái biết yêu. Những rung động đầu đời làm con gái bối rối quá, thấy mình khác lạ, hay hay. Con gái thường ngóng chờ những tin nhắn hỏi thăm từ một người khác phái, cái người kia sao ghét quá, sao con gái đợi mãi không thấy hồi âm là sao? Con gái thích ở gần họ, nói chuyện với họ, nghĩ ngợi về họ suốt ngày không biết chán. Con gái dần thích váy xòe bồng, thích tìm công thức các món ăn đủ loại, thích cắm hoa, học thêu thùa, mở lòng mình và kết thêm nhiều bạn bè hơn nữa. Nhưng, và nhưng, con gái vẫn cứ là con gái, ương bướng cá tính một cách khó chiều.
Ai bảo con gái cứ đảm đang là dịu dàng? Con gái cũng là gái đảm, cũng biết làm những việc mà mọi người con gái khác đều biết, duy chỉ có dịu dàng là con gái thua xa. Đúng rồi, không người con trai nào thích con gái cãi lại lời mình cả, có chăng thích chơi thôi, yêu thì tránh xa nhé! Chẳng có ai thương nổi một cô gái quá mạnh mẽ và độc lập, khó nắm bắt và có phần lạnh lùng. Chẳng có ai đủ kiên nhẫn để lôi cho được cái dịu dàng đang lẩn trốn trong lòng gái ra mà tra hỏi cả. Họ đến, và rồi chưa được bao lâu, họ lại vội bỏ đi nhanh như một cơn gió thoảng.
Con gái biết làm gì bây giờ đây? Nên dịu dàng hay lại cá tính như xưa nay vẫn thế? Người ta cứ bảo, con gái có cá tính mới có sức hút riêng, mới khác biệt. Nhưng người ta nói sai hết rồi, đấy chỉ là an ủi nhau thế thôi. Sống đến nhường này, con gái có thấy ai vì con gái mà ở lại đâu. Con gái đợi mãi rồi, chẳng thấy đâu! Thôi thì, con gái lại là mình vậy. Ai đến, yêu những gì thuộc về con gái sẽ ở lại.
(sưu tầm)